Archive | November 2017

HOMELESS IN NYC & WHEN A HOMELESS MET A LIFE & CAREER COACH

I often see a lot of folks, young and healthy, on the streets, making a mini apartment with carton boxes, begging for money, usually for a reason of paying for a room to sleep that night. Some look like students as they read books while waiting for the notes and coins to be dropped into their boxes. This has been puzzling me for sometime. I did a google search and learnt that the main reason is the overload of labor from the other states into NYC resulting over-demand for jobs hence no income then no roof. According to a native New Yorker, homelessness in New York has exploded over the last 5 years of economic crisis. When the train just stopped where I needed to get off, I saw a gentleman in his forties, wearing silvered beard, a black hood on his head, a black blanket around his knees, his hands holding out a plastic cup. 

I passed him as I was on an appointment, then pondered a bit, and turned back, giving him the coins which I luckily got from a vending machine someone left the day before.

Him: Thank you.

Me: You are welcome. You don’t have a home?

Him: I am homeless.

Me: Can’t you get a job?

Him: I am trying to. I used to fix aircon and Work for restaurants before. I need to get a job so I can have a pay slip to be eligible for a subsidised apartment.

Me: Are you alone?

Him: I have parents but they live in a small apartment far away. I have been on street for two years since my wife died. I was depressed when she left.

Me: I  sorry to hear about that. Do you have any children.

Him: I have three. My eldest is 26 and in military. My second is 24 and in autistic special program. And my third is 22 and attends medical school.

Me: Who pays for your children’s schools?

Him: My parents. So I am thankful that I just need to take care of myself.
Me: So how does your day look like? When do you search for a job?
Him: I usually go to the library to find job openings from 9 – 11am. Then I will be on the street.
Me: When do you target to get a job?
Him: Hopefully in spring.
Me: How old are you?
Him: 46. My birthday is next month.
Me: Let’s say next December, you gather with all of your children over a birthday dinner and you have great news to share with them. What is that great news?
Him: I have got a job, gotten out of the street, and got a roof.
Me: I wish you all the very bests and good luck!
I speeded up to my appointment, realizing that today all over the country, it was Giving Tuesday. It was such a coincidence, and the gentleman may not have known that besides the coins, he also got 10-minute conversation the coaching style with a life & career coach, which I hope was meaningful and helpful beyond monetary measure.
Do you spot a powerful coaching question in the above conversation?

 

Em “về” Cuba

“(Tầm tầm ba tiếng) rẽ tầng mây

(Em) đến Cuba, một sáng ngày

Nắng rực trời tơ và biển ngọc

Đào tươi một dải lụa đào bay”

—–

Tuần lễ Thanksgiving, cả nhà em đi Cuba chơi. Đây là đất nước thứ 8 ở châu lục thứ 5 em có dịp được đến thăm, và rất tình cờ vào đúng dịp sinh nhật em 8 tuổi. Em hỏi tại sao bố mẹ chọn đi Cuba thì bố mẹ nói rằng vì Cuba là bạn tốt của Việt Nam và Cuba có nhiều nét giống Việt Nam ngày xưa lắm. Và đây cũng chính là nơi ông nội em vào năm 1987 là phó đoàn đưa các học sinh Việt Nam đi thì Toán quốc tế và ở tại khách sạn Riveria ven bờ biển.

RỤC RỊCH ĐI

Trước khi đi, mẹ bảo em bố mẹ phải chuẩn bị rất nhiều đồ và nhờ em nghiên cứu xem đi đâu làm gì, ngoài việc em tự chuẩn bị vali đồ của riêng em như mọi lần. Hai ngày trước khi bay, mẹ mang về hai quyển sách từ hiệu sách ở Hoboken, một là du lịch Cuba của Lonely Planet, và hai là từ điển Tây Ban Nha – Anh / Anh – Tây Ban Nha. Mặc dù khi sang Mỹ, em được học tiếng Tây Ban Nha nhưng vì mới học được mấy tháng nên em chưa nói được nhiều.

Vì mẹ cho em có chưa đầy hai ngày nên em cũng không kịp nghiên cứu gì… Và thế lại hoá hay…

NƠI NHÀ EM Ở

Lúc ông tài xế đỗ tại chân nhà, mẹ em thốt lên “Đây á” và có vẻ thất vọng, vì khung cảnh trông như một khu nhà xập xệ cũ rích, cây cối hoa lá thì không thấy đâu, cỏ dại mọc đầy và chỉ có mỗi rặng xương rồng ở căn nhà phía đối diện là xanh tốt. Mãi sau này em mới biết khu nhà ven biển nơi nhà em ở là khu nghèo, và càng đi sâu vào trong là khu nhà giàu. Thật là nghịch lý vì ở ven biển là ước mơ của bao người. Nhưng chắc là do Cuba thi thoảng có bão nên nếu nhà ở ven biển sẽ bị ảnh hưởng. Mà tại sao bố mẹ lại chọn chỗ này nhỉ?

Nhà em ở nằm trên tầng 4 của một dãy nhà tập thể nhỏ xinh. Khi leo đến tầng 4, ai cũng thở hổn hển. Và khi mở cửa bước vào nhà thì ai cũng cười rạng rỡ vì nhà nhìn thật yêu.

Ông chủ nhà sau khi giúp nhà em mang hành lý lên thì hướng dẫn bố mẹ dùng mọi thứ trong nhà và cho một số thông tin cần thiết. Ông cho bố em số điện thoại của ông và vì bố mẹ đều không dùng thẻ điện thoại nên ông chỉ cho một bốt điện thoại ngay dưới chân nhà, một cuộc chỉ mất 1 Peso. Ông còn dặn là ngày nào ông cũng sẽ ghé qua nhà, nên nếu cần gì thì viết vào cái bảng xinh đặt ngay trên chiếc bàn đối diện bàn ăn.

Người thích nhà nhất chắc là mẹ em vì em thấy mẹ mấy ngày cứ khen đồ đạc trong nhà rất dễ thương và bếp nấu thì thoáng, mở cửa sổ ra là gió biển ùa vào. Em thì thích nhất góc cửa sổ gần cửa ra vào, nơi mỗi sáng dậy, em mở toang cửa, ngắm sân dưới nhà, hít thở không khi vô cùng trong lành và để não của em lang thang. Lúc em gái của em dậy, hai anh em cùng nhìn mấy cô gà mái và mấy đàn gà con xinh cặm cụi tìm thức ăn trên bãi cỏ rậm rì. Có lúc hai anh em bị “đánh thức dậy” bởi tiếng rao mua đồ cũ của một chú người Cuba da ngăm ngăm đeo một cái túi chéo qua người. Lại có lúc em đang tì trên bệ cửa sổ thì thấy mẹ và bà ngoại mở cửa, xách mấy túi khá nặng, trong đó nào là đu đủ, cam, quýt, ngô, sắn, đậu đũa và gừng hành, khuôn mặt ai cũng rạng ngời. Mẹ em và bà đều thích đi chợ địa phương ngoài trời lắm, mà ngay dưới khu nhà bên cạnh dãy tập thể em ở có hai xạp hàng nhỏ xinh nhưng cái gì cũng có. Một hàng bán các loại rau củ quả, sắn khoai lúc nào cũng ẩm đất như mới được đào dưới đất lên và chở ngay tới hàng. Một hàng bán thịt cá loại gì cũng có và kiêm thêm cả việc rán tóp mỡ. Thi thoảng em đi qua thấy thơm lừng, chỉ mong có bát cơm trắng măm luôn cùng thì ngon biết bao 🙂

EM LỚN RỒI NHƯNG VẪN CÒN BÉ LẮM

Ở Cuba sáu ngày, bố mẹ em cũng không lên chương trình gì nhiều, mà rất ngẫu hứng, đi đâu xa thì chỉ nghĩ một ngày trước đó hoặc nếu đi gần quanh thành phố thì sáng ra bàn nhau. Em thích nhất là bố mẹ cũng coi em như người lớn, lúc em mệt muốn về nhà, bố mẹ cho về, em thích đi biển chơi, hôm sau bố mẹ hẹn ông tài xế quen thuộc đến đón. Mẹ bảo là em lớn rồi nên cũng cùng bố mẹ lên chương trình mà.

Lần này mẹ không lôi cả nhà vào các bảo tàng, mặc dù Havana có nhiều bảo tàng lắm, cứ đi mấy bước là lại có một cái. Em thích đi dạo phố phường, ăn quà vặt và nhất là kem, và ngắm biển cả bao la, vì Cuba là một hòn đảo mà. Lúc ở nhà, mẹ hay hạn chế cho em ăn đồ ngọt, thế mà mấy ngày ở Cuba, mẹ cho em ăn bét nhè, hầu như ngày nào cũng được ăn, em thích lắm.

À một điểm nữa em thích là bố mẹ không kiểm tra điện thoại tí nào nên chơi với em nhiều hơn. Em thấy bố nói Internet ở đây kém nên bố quyết định không dùng luôn. Thế lại hay. Em cảm ơn Cuba thật nhiều.

ÔNG FIDEL

Năm ngoái khi ông Fidel mất, mẹ kể cho em về ông, ông là lãnh tụ vô vàn đánh kính của người dân Cuba và được người Việt Nam vô cùng yêu quý, và em vẫn còn nhớ. Thảo nào, hình ảnh của ông ở khắp nơi, từ trung tâm thành phố cho đến ngõ ngách ngoại ô.

Còn một ông Fidel nữa em rất yêu quý. Đó là ông Fidel chủ nhà (thực ra là người chú của cô chủ nhà hiện đang định cư ở Canada). Ông có lẽ chạc tuổi ông nội em, với khuôn mặt rất phúc hậu, mắt tròn to, da hơi sạm, và tóc lơ thơ đã khá bạc. Lúc nào gặp ông em cũng thấy ông mặc quần áo thể thao, đi giầy Adidas. Bụng ông to nên khi ông mặc áo thể thao, trông bụng ông như nhõn ra, và vạt áo không che đủ tới qua cạp quần. Nhưng ông tốt lắm. Ông chỉ cho mẹ biển nào đẹp đi chơi, ông còn trả tiền nước quả ở dưới hàng gần nhà cho mẹ, ông bảo vợ ông nấu cơm Cuba với dầu, muối và thịt cho em ăn nhân dịp sinh nhật em.

Ông cứ bảo tiếng Anh của ông rất tồi nhưng em thấy khá tốt mà. Có lúc ông và bố không hiểu nhau, cả hai lôi điện thoại ra gõ gõ để dịch. Còn em thì lại học được thêm ít tiếng Tây Ban Nha, cũng thật thú vị. (Em không nói với mẹ đâu, vì nếu nói, có khi mai sau mẹ lại cho em đi Trung Quốc để ôn lại tiếng Trung Quốc mà ngày trước em phải học ở Singapore đấy.)

Ông Fidel, người Cuba, mà sao em thấy ông người Việt Nam…

NHỮNG KHOẢNH KHẮC CỦA EM

Ngày thứ hai ở Cuba, buổi sáng cả nhà đi xem pháo đài, và dạo ven biển. Có chú đánh cá mang theo mình một hộp đồ nghề rất to với 5 cái cần câu, rất nhiều mồi, và một cái loa nhỏ phát ra những bài hát tiếng Tây Ban Nha chan hoà như tan vào sóng biển. Em ngồi cạnh chú, ngắm biển và đếm những ngọn sóng đập vào bờ đá phía dưới. Biển rộng bao la, xanh ngắt. Giữa em và biển chỉ có một bầu trời xanh biếc, và cạnh em là bố bế em Tuti, mẹ ngắm chú câu cá, và xa một chút là bà ngoại đang chụp ảnh. Em yêu sao phút giây này!

Tối hôm đó, nhà em ăn ở một nhà hàng mà cô chủ gợi ý. Em nói với bố mẹ là em rất thích sinh nhật này của em, nó là một sinh nhật “tự nhiên” vì không có quà có đồ chơi mà có cả nhà đi chơi với nhau. Phía ngoài ban công nhìn sang bên kia ngõ nhỏ tiếng nhạc Latinh vang rộn trên một căn nhà tầng 5, các cô chú hát và nhảy thật vui. Người Cuba rất yêu âm nhạc và nhảy mà, còn em thì như có một món quà “tự nhiên và đặc biệt”. Em yêu sao phút giây này!

Có một chiều cả nhà em dừng chân tại một quảng trường tên Havana Vieja. Em gái em Tutti ngủ say trên xe đẩy trong những ngọn gió mát lành của buổi chiều đang tới. Bà ngoại, vẫn để thức ăn không phí như mọi khi, ngồi trên một trụ đá, miệng cặm cụi nhai cơm và ruốc, mắt ngắm nhìn người xung quanh, mẹ em ngồi một góc ngắm nắng chiều và các em bé chạy chơi sau khi tan học, còn bố và em thì xem các anh cao khều đá bóng. Đó là một buổi chiều bố mẹ không giục, thời gian cứ lững thững trôi, và chập tối thì nhà em mới dảo bước đi về, không hối, không vội, mà như cả Havana ùa về trong mình. Em yêu sao phút giây này!

Và những sớm mai hay chiều tà, em gấp máy bay giấy phi quanh nhà rồi phi từ ban công tầng 4 xuống bãi cỏ dưới sân. Em cũng rất thích những lúc chuẩn bị đi chơi vì khi ấy, em lại có dịp bảo bố hoặc mẹ ném mũ của em từ trên nhà xuống bãi cỏ để em nhặt. Trò chơi của em giản dị là thế nhưng vui lắm. Em yêu sao phút giây này!

Rồi đó là buổi sáng thứ năm, trước khi về Mỹ một ngày, nhà em đi biển. Bà ngoại dậy sớm, rang cơm, gọt hoa quả, bố chuẩn bị bỉm sữa cho em Tutti, mẹ xếp đồ rồi nhà em xuống gốc cây đa ở tầng một nơi ông tài xế quen thuộc đã đợi từ khi nào. 8 giờ nhà em đã tới bên bờ biển, nên vắng lắm. Biển đẹp đến kỳ diệu, nước trong vắt, xanh ngọc bích, màu yêu thích nhất của em, bãi thoai thoải, có nhiều hòn đã nhỏ và dẹt cho em chơi trò “đá nhảy”. Lúc đầu bố nặn bóng cát cùng em xong hai bố con chơi chiến trận. RỒi bố lên ngủ em chơi một mình với cát mãi mà không chán. Em tiếp tục nặn bóng, rồi xây thành, rồi vùi chân dưới đụn cát. Thi thoảng lại có người bán hàng rong đi qua, rồi có ông dắt xe đạp dọc bãi biển như đi mò cua hoặc bắt cá, lững thững, lững thững. Mãi sau lúc em Tutti ra chơi với bố, mẹ và em cùng xuống nước nhặt đá và em dạy mẹ chơi đá nhảy. Có lần mẹ làm đá nảy 2 lần liền trước khi rơi tõm xuống nước, mẹ reo hò vui lắm, thật giống trẻ con. Em yêu sao phút giây này!

Và ôi chao buổi tối trong pháo đài, em được ngắm cả thành phố trong đêm và được xem các chú lính diễu hành, lắp đạn vào nòng pháo và bắn pháo nổ thật to. Em yêu sao phút giây này!

BÍ MẬT NHO NHỎ

Cuba có nhiều điều bí mật nho nhỏ mà rất may nhà em kịp khám phá ra. Đó là món bánh ngô ngon thật là ngon, ngang bánh chưng của Việt Nam, mà mẹ bảo không thấy sách hướng dẫn du lịch nào nói đến cả. Chả là hôm đó, nhà em đi dạo phố, ngắm nhà và người dân thì cả nhà thấy ngoài một cửa sổ nhỏ rất đông người xếp hàng. Hoá ra mọi người đang chờ mua bánh pizza. Mẹ em vốn hay tò mò, chạy ra xem, rồi cả nhà không thấy mẹ em đâu và năm phút sau thì thấy mẹ cầm một cái bánh mà cả nhà em ăn xong đặt tên là bánh ngô. Bánh nhỏ bằng nửa bàn tay, được bọc bằng lá ngô, lớp ngoài là ngô xay còn ở giữa là thịt lợn có mỡ, ăn thật bùi, ngậy và thơm. Thì ra mẹ ra xem xong lại thấy có một ông cầm cái bánh được bọc vỏ gì mà giông giống lá ngô, rồi mẹ thấy ông ăn rất ngon và hỏi ông mua ở đâu. Ông chỉ sang một bà cụ và bà dẫn mẹ đi tới cuối phố, mẹ đợi ở ngoài ngõ, bà đi vào một lát rồi đi ra mang theo bánh. Ở ngõ ấy không có biển hiệu gì hết. Nếu mẹ không tò mò và “tóm” được lúc ông nhạc công đang ăn bánh thì chắc nhà em sẽ hụt món này, vì cả chuyến đi tuyệt nhiên không thấy ở đâu bán. Ngày thứ tư thèm quá, nhà em lại ra chỗ nhà bà cụ thì mới hay cụ đi lòng vòng phố rao bán bánh mất rồi.

Thứ nữa là món bánh quẩy. Nếu đi qua không để ý thì sẽ không thấy vì cái tủ kính trên chốc đó bày bánh và cạnh đó có cái chảo dán cùng hộp đường được kê tụt vào trong cánh cửa ra vào rất nhỏ. Rồi đến món trứng rán jăm bông. Cả mấy ngày ở Cuba không được ăn trứng, vì theo ông Fidel thì lúc ấy là mùa chim bay đi rồi, và tình cờ đi qua một cửa sổ nhỏ, mẹ em thấy có bà cụ đưa cho một bà cụ khác bát cơm trắng đậu đen và trứng nên bèn chạy vào mua quả trứng rán. Nói mãi bà không hiểu ý nên bà đưa cho hẳn bát cơm, rồi nói mãi thì bà lại cất cơm đi, cho trứng rán vào bánh mỳ, thôi thì ăn, hoá ra lại ngon quá. Còn bố thì tranh thủ một chén cà phê. Căn phòng nhà cụ bé xíu, có một cái tủ lạnh, và một trạn bếp với một ô cửa sổ bé mà là nơi kiếm cơm của cụ đấy. Mẹ bảo cụ trông giống bà ngoại của mẹ ngày xưa lắm.

Em thấy để sự tò mò dẫn đường thật là hay!

NHÀ VĂN EARNEST HEMINGWAY

Có một ngày nhà em đi thăm khách sạn nơi đại văn hào Earnest Hemingway hay ở trọ một tháng một năm trong vòng 8 năm, từ 1928 đến 1939. Ngày ấy ông là nhà báo nên chỗ ở được toà báo đài thọ. Phòng ông ở nằm ở góc tầng trên cùng của một khách sạn nằm ở trung tâm thành phố. Từ đó có thể nhìn ra khắp Havana. Rồi sau đó, cả nhà lại theo ông Osmal tài xế đến căn nhà đầu tiên của Hemingway ở ngoại ô thành phố. Mẹ em nghe lỏm cô hướng dẫn viên của đoàn du lịch bên cạnh là Hemingway tậu được dinh cơ trên ngọn đồi đó sau khi cuốn sách “Chuông Nguyện Hồn Ai” của ông được xuất bản thành công. Đó cũng là ngôi nhà đầu tiên mà ông sở hữu, còn trước đó toàn là nhà đi thuê hoặc nhà của vợ. Nhà ông phòng nào cũng ngập ánh nắng, cửa sổ nhìn ra những tán cây xanh mát rượi, hơn một nghìn quyển sách nằm trên các giá khắp các phòng trong nhà, kể cả nhà vệ sinh. Ngoài ra ông còn có một cái chòi riêng, chỉ để đọc và ngắm nhìn Havana. Những khi ông làm việc là không ai được qua lại để ông có được sự yên tĩnh tuyệt đối. Có phải một phần lớn nhờ có không gian tuyệt đẹp và yên bình này mà ông đã viết được những kiệt tác kinh điển?

PHỐ CUBA LẠ LẮM

Đa số ngày nhà em đi bát phố, từ Old Havana đến khu nghèo qua khu giàu và tới lui các chợ. Và em thấy rằng Cuba lạ lắm. Cuba có nhiều thứ thật đối lập nhau. Chỉ vài bước thôi là nhà em tới một quảng trường mà bố mẹ bảo giống ở Brussel, thủ đô của Bỉ, tiến ra ngoài quảng trường thì là những con phố nhỏ nhà san sát như ở một thị trấn xinh ở Pháp hoặc Tây Ban Nha, mà qua ngã tư đường là lại thấy Hà Nội phố. Bà ngoại em thì cứ đi qua chỗ nào là lại bảo, đây là Phương Mai, đây là Ba Đình, đây là Lăng Bác. Có những đoạn đường chia cắt một bên là nhà phủ rêu cửa sổ cửa ra vào lắp ghép nhiều mảng, một bên là những căn nhà to cao với giàn ti gôn rải hoa hồng sắc thắm trước hiên nhà.

Cuba lạ lắm. Ai cũng bảo Cuba nghèo, thế mà đi trên đường em không thấy người ăn xin, còn người bán hàng vặt thì không chào mời, ai đến thì mua, có người chào mời một lần mà khách không mua thì đi thôi.

Cuba lạ lắm. Vì Cuba có nhiều phòng khám và bệnh viện ở khắp nơi. Bố kể trung bình bác sỹ trên đầu người của Cuba là rất cao, còn mẹ bảo là theo Tổ chức Y tế Thế giới, y tế của Cuba được xếp thứ 37, trên cả Mỹ hai bậc.

Cuba lạ lắm. Trên các bậu cửa sổ nơi người Cuba phơi quần áo, có cả những chiếc túi nilong lất phất bay trong gió. Mẹ đi chợ hoạ hoằn lắm chủ cửa hàng mới đưa cho cái túi đựng mang về. Chẳng bù cho Singapore và Mỹ, ai đi chợ hoặc mua sắm cũng túi nọ túi kia dắt đầy người.

Cuba cứ lạ như thế nhé!

NHỮNG NGƯỜI NƠI ĐÂY

Người Cuba đi thật thư thả, nói thật từ tốn, cười thật đôn hậu, và cử chỉ lịch sự thật là. Đó là chú Michael đánh bài Guatemala ngẫu hứng cho nhà em một buổi chiều nắng vàng rực ở góc công viên. Đó là ông Alberto trả tiền nước uống cho mẹ em, bảo là ông tặng. Đó là một gia đình có một cậu con trai tầm cấp 3 sau khi chỉ đường cho mẹ em mua nước mía, lái mẹ em đến đó luôn bằng ô tô gia đình. Đó là chú Olio phục vụ ở nhà hàng trong phổ cổ nói chuyện với mẹ em bằng tiếng Trung Quốc vì chú bảo chú sống ở đó 8 năm trước khi quay lại Cuba. Đó là chú Grandi canh cửa cho phép em đi poo nhờ trong nhà vệ sinh của cửa hàng. Đó là bạn Branniana, cháu của ông Fidel, chỉ dẫn cùng ông và chơi trốn tìm với em ngày đầu em mới đến. Đó là ông Osamel tài xế lái xe, dùng nụ cười hiền hậu thay tiếng Anh và đợi chờ rất kiên nhẫn. Đó là những ông bà cụ chào em Tutti em gái em từ những ô cửa sổ, là chú Michael, quản lý nhà hàng ở phố cổ, ra thốt lên với bố mẹ em về Tutti rằng “She is a genius!” (Cháu là một thiên tài.) vì chú bảo Tutti có hai tuổi sao lại ngồi ghế ăn uống dao thìa dĩa như ai mà ăn đồ Cuba rất ngon miệng. Đó là bà cụ sống dưới nhà em ở một tầng thi thoảng ra ban công hóng gió rồi nở nụ cười sao hiền từ thế.

Mẹ kể buổi trưa nọ khi nhà em ngồi ăn, có một ông cụ người Pháp, tóc xoăn và bạc lơ thơ, hì hụi viết vào một cuốn sổ. Ông bảo rằng ông viết lại những ấn tượng về Cuba cho bạn bè ông đọc. “Ba ngày đầu cô sẽ nhìn Cuba bằng mắt, và sau đó Cuba sẽ thấm vào trái tim,” ông chia sẻ với mẹ, rồi trước khi đứng dậy đi ông còn dặn mẹ, “Hãy nhìn vào đôi mắt cô bé bồi bàn. Mắt cô ấy đẹp vô cùng.” Đúng thật vậy, mắt cô xanh lá mạ và cô cười rất tươi.

Người Cuba dễ mến, vì thế mà khách đến chơi Cuba cũng dễ mến lây?

NHỮNG QUẢ BÓNG KỶ NIỆM

Đi trên đường mẹ thi thoảng lại hỏi em cho đến giờ em thích gì ở Cuba nhất. Em thường giơ hai bàn tay ra, giả vờ nặn một quả bóng rồi tung lên trời rồi để quả bóng rơi xuống gắn chặt vào đất Cuba. Đó là những quả bóng kỷ niệm của em đấy. Trong đó, có gió biển và không khí trong lành mát lịm của Cuba, có những ngôi nhà nhiều kiến trúc khác nhau, biển ngọc, hình ảnh người Cuba, và những kỷ niệm cùng gia đình thân yêu sẽ trở thành một phần tươi rói trong tuổi thơ em.

ĐIỀU EM ƯỚC

Có một sáng, ngồi bên bệ cửa sổ và nhìn ra biển, em thốt lên với mẹ, “Mẹ ơi, con muốn về Jersey City. Nhưng con lại cũng muốn ở đây. Có buồn cười không mẹ?” Em ước gì em có thể một lúc ở nhiều nơi vì nơi đâu cũng đẹp, cũng dễ thương và như là nhà vậy. Từ Singapore nơi em sống 8 năm, từ Việt Nam nơi em hay về chơi mỗi dịp hè và Tết, đến Úc nơi em sống ở trang trại mấy ngày, Kenya và Ethiopia ở châu Phi nơi em được làm bạn với muôn vàn muông thú, Indonesia nơi em tắm biển và nhảy cao, và Mỹ nơi em hiện giờ đang sống và Cuba nơi em mới đến thăm, em đều yêu lắm. Em ước em sẽ được tiếp tục trải nghiệm những miền đất bốn phương, để thêm yêu quê nhà, thêm yêu cuộc sống, và thêm yêu con người.

 

La Habana 2017

Thank you, Cuba, for…
You are a warm great host. With you, our childhood in Vietnam nearly 30 years ago is revived and our children’s childhood is refined. We loved the lively alley ways and the rusty old blocks and the little houses from the tiny windows of which we enjoyed the best cuisine. Our daughter loved the hen and her baby chicks strolling in our neighbourhood every crisp morning. Our son loved flying paper airplanes in your common backyard full of ocean breezes and playing with the sand for hours in your so clear turquoise water. And oh, needless to say, my mother was in deep love with your open air markets where fresh produces still wet with soil lie comfortably under the warm tropical sunlight.
You are an hidden charm. You do not need to be described as “truly connected” to give us true connection. We decided to be offline thanks to your primitive connectivity so our son said we had plenty of family memories for we did things together. You don’t need to be called “inclusive” to be inclusive. We admired how your TV program featured Cubans, young and old, able and disabled, all on the stage, as in your eyes, every one is naturally able and talented. You don’t need to be tagged “zen” to be zen. We adored your people (and even your dogs and cats!) walking down the streets, calmly and gently.
You are a beauty of contrasts. We were amazed at your mixture of the East and the West and everything in between. In you, we found Hanoi, Brussels, Madrid, Beijing, and Kenya’s safari, just within a few foot steps. We strolled around the alley ways to be in awe at your rich and your poor neighbourhoods, just one after another.
A poet ever say, “If I get lost, find me in Cuba.” It can’t be truer, indeed.
Adios & Hasta Luego

ĐI HỌP PHỤ HUYNH CHO MINH: MẸ CHỈ MUỐN CHUYỂN TẢI MỘT ĐIỀU DUY NHẤT TỚI CÔ GIÁO

Minh đã vào học lớp 2 được 1.5 tháng và cô giáo tổ chức gặp phụ huynh cho các em. Mẹ vừa đi gặp cô xong. Cô cho biết kết quả học tập và nhận xét chung. Ngoài Language Arts Minh được 87/100 thì các môn khác trên 90. Cô bảo thế này:

1. Minh nhìn chung rất tốt. Với đà này, em sẽ rất thành công trong năm nay.

2. Minh có ý thức và biết chuyện gì đang xảy ra.

3. Minh biết tự tìm ra cách giải quyết vấn đề, trong cả học tập và cuộc sống hàng ngày.

4. Thi thoảng hơi mải chơi (tends to play) trong lớp và khi xếp hàng :p

Mẹ thấy cô nói điểm thứ 3 là mẹ yên tâm. Điểm thứ 4 mẹ bảo cô mẹ sẽ nhắc Minh, mặc dù mẹ trong đầu mẹ nghĩsẽ không ép gì hết và nhắc và đỡ nhưng vẫn playful cũng được vì trẻ con mà :p

Trước khi đi họp với cô thì mẹ đã vạch ra ba việc:

1. Hỏi: Minh trong lớp có tự tin không? Cô bảo có, Minh hay giơ tay phát biểu. Vậy là khá ổn, bố mẹ sẽ vẫn quan sát xem Minh ngoài lớp học thì thế nào. Hôm trước mẹ đi dự một buổi networking tên The Power of We ở New York, một diễn giả thành công có nói “When you speak with confidence, you come across as smart” (Khi bạn nói đầy tự tin, thì người ta sẽ cảm thấy là bạn thông minh.) Đi làm với hội Tây chục năm nay thì mẹ thấy họ hơn người người châu Á điểm này nên thường thành công hơn mà.

2. Chuyển tải: Chuyện là thế này… Mỗi lần cô trả bài, mấy phụ huynh trong lớp hay hỏi điểm của các bạn khác là bao nhiêu, tại sao con mình làm thế này (chụp cả ảnh) mà chỉ được thế này, tại sao tôi (mà không phải là con tôi!) cũng viết vài câu mà chỉ được có ngần này điểm. Thế rồi, hơi liên quan một tí, bài tập là gì phụ huynh cũng hỏi nhặng xị trên nhóm WhatsApp là gì, để bảo con mình,…

Còn qua cách cô chấm điểm, mẹ biết là cô biết cháu nào tự làm, cháu nào là bố mẹ làm cho. Mẹ quan điểm là “tự nghĩ, tự làm” là điều kiện cần của tính sáng tạo và originality (mẹ cháu đang đọc cuốn Original của Adam Grant hay lắm và sẽ chia sẻ khi đọc xong). Năm ngoái mẹ nghe mẹ khác kể có bạn bố/mẹ làm cho bài tập về hệ thống phòng cháy vì bảo khó quá cho con, thế là cô giáo (khác) cho điểm thấp nhất luôn (F).

Và mẹ biết có phụ huynh phàn nàn cách cô chấm điểm nên chỉ muốn chia sẻ với cô là mình rất đồng quan điểm với việc cô quan tâm đến việc các em tự tìm ra cách giải quyết và tính original. Cô cũng chia sẻ lại là có phụ huynh làm hộ con và cô biết và cô không khuyến khích việc đó. Cô bảo cô sẽ tiếp tục challenge (thách thức) Minh.

Lại nhớ ngày xưa đi học, học đạo đức hồi cấp 3 thì học thuộc lòng rồi cô giáo còn cho cả lớp quay (chỉ có mỗi một cô bạn cùng bàn của mẹ và mẹ là không), học giáo dục công dân hồi đại học thì cô đọc cho cả hội trường chép đến cả dấu chấm dấu phẩy. May giờ cũng không đến làm con vẹt. Và mẹ nhất quyết không để Minh và Hạ Anh bị kìm hãm khả năng suy nghĩ và sáng tạo… vì thời đại giờ và 10 – 20 năm nữa sẽ khác lắm.

3.  Đề xuất: Cô giáo ngoài việc dạy học còn là giám đốc của một tổ chức phi chính phủ chuyên giúp đỡ những gia đình cơ nhỡ. Mẹ thì từ bé đã thích tình nguyện,…, nên bảo cô là nếu cô giáo cần gì đến hai chuyên môn của mẹ thì mẹ sẽ sẵn sàng giúp: một là tổ chức workshop miễn phí về career (phỏng vấn xin việc, viết resume,…), và hai là những hoạt động liên quan đến giáo dục trẻ em (vì mẹ cháu đang bắt đầu thực hiện kế hoạch viết truyện thiếu nhi ạ).

Mẹ tự hài lòng với cuộc họp 10 phút này vì đạt được mục tiêu đã đề ra.

P. S. Về Việt Nam thấy sách “mẹ Mỹ… dạy con thế nào” (mẹ cũng không đọc) đầy ngoài xạp, nhưng giờ mới biết Mỹ cũng nhiều kiểu lắm. Mẹ thì có một câu hỏi thường trực bấy lâu nay là tại sao người Ấn Độ lại giỏi thế, cũng là người châu Á mà sao các bạn da trắng tín nhiệm, nể, tôn trọng thế (qua kinh nghiệm đi học và đi làm của mẹ, và rõ ràng là rất nhiều CEO của các công ty lớn như Microsoft, Google,… là người Ấn Độ). Mẹ cháu sẽ viết một bài về chủ đề này (dựa trên tìm hiểu, quan sát từ kinh nghiệm đi làm, và chuyện trò với phụ huynh người Ấn Độ có con giỏi) khi tranh thủ được thời gian nếu các bố mẹ ông bà quan tâm ạ.

P. P. S. Ngày mai nhà cháu sẽ đi chơi 1 tuần ở một nơi mạng rất tậm tịt, nhân dịp Thanksgiving ở đây. Hẹn các cha mẹ, ông bà vào tuần sau nữa ạ.

Minh mách mẹ: Con không ở nhà một mình với bà được… vì có problems

Sáng, bà, mẹ và Minh đưa em đi học vì hôm nay Minh được nghỉ học nhân dịp bầu cử. Lúc ra về, mẹ đi một đường đến quán cafe để làm việc còn Minh đi về với bà. Trước đấy mẹ đã hỏi xem Minh muốn về nhà làm hết bài tập trong vòng buổi sáng còn chiều xuống sân chơi cho thoải mái hay muốn ngồi quán cafe với mẹ, mẹ làm việc, Minh đọc sách và làm bài tập thì Minh chọn phương án đầu tiên.

Chỉ có điều, lúc chuẩn bị chia tay thì Minh nói với mẹ thì thầm.

Minh: Mẹ ơi, con không deal with (ở) với bà được.

Mẹ: Tại sao hả con?

Minh: [nói nhỏ vào tai mẹ] Tại vì bà cứ tell me what to do (bảo con là phải làm gì) không để con tự làm.

Bà: [nghe thấy nói luôn] Con muốn làm gì con làm! Bà sẽ không bảo gì hết.

Mẹ: [vẫn tập trung nói chuyện với Minh] Thế con làm thế nào là tự làm? Con sẽ làm gì hôm nay? [không đề cập đến chuyện bà nhắc vì Minh xem YouTube quá giờ / không đào vào vấn đề, mà đưa câu hỏi hướng tới phương án và là phương án của Minh]

Minh: Con sẽ làm Toán, làm bài tập, xem YouTube Pokemon nửa tiếng rồi con xuống sân chơi với các bạn.

Mẹ: Con xem YouTube nửa tiếng nhé. Mẹ sẽ nhờ bà một việc là bà xem con xem bao lâu rồi về bảo mẹ. Bà cũng sẽ không nói với con là dừng, chỉ báo mẹ thôi, được không?

Bà: [xen vào] Bà cũng không xem con đâu. Con ghi vào giấy ý.

Minh: Bà bắt con ghi vào giấy, con không cần làm thế.

Mẹ: OK, con có cách khác tuỳ con, con có thể nhớ, ghi vào giấy, hoặc cách khác. Miễn sao chiều mẹ về mẹ hỏi con xem từ mấy giờ đến mấy giờ con cho mẹ biết nhé.

Minh: Vâng ạ.

Mẹ: Con đang làm mẹ tin con trở lại rồi đấy. [dạo này cứ đi học về là Minh uống sữa rồi ngồi vào bàn nghiêm chỉnh làm bài tập một mạch rồi xuống sân chơi, không để mẹ nhắc.]

Mẹ: Thế con nói với bà thế nào để bà không bắt con? Con nói với bà đi.

Minh: Bà ơi, bà để con tự làm, bà không bảo con nhé.

Bà: Ừ, con làm gì thì con làm.

Minh: [lại thì thầm] Mẹ ơi, nhưng còn một vấn đề nữa.

Mẹ: Gì hả con?

Minh: Bà hay interrupt con khi con nói.

Bà: [lại xen vào] Con làm gì con cứ làm.

Mẹ: [quay ra bà] Bà để cho con nói chuyện với Minh xong đã ạ.

Mẹ: Thế con nói với bà thế nào để bà không cắt lời con nữa? Con nói với bà đi.

Minh: [quay ra bà] Bà ơi, bà không … interrupt là gì hả mẹ…

Mẹ: Ngắt lời.

Minh: [quay ra bà] Bà không ngắt lời con được không?

Bà: OK.

Mẹ: Đấy con nói nhẹ nhàng, lại hỏi bà thế là bà vui, mẹ cũng vui lắm. [khen đích thị hành vi “nói nhẹ nhàng, hỏi xin phép” để cùng những lần khác có cơ hội, dần ghi sâu vào não tạo “rãnh” cho hành vi đó trong não.]

Bà và Minh và mẹ vui vẻ chào nhau. Minh không quên dặn mẹ “Mum, produce great work!” Trúng tim mẹ quá!

Nguyên lý coaching ở đây:

  1. Lắng nghe.
  2. Hỏi đưa ra phương án của bản thân, thay vì bới lại chuyện cũ và trách móc.
  3. Để Minh tự xử lý vấn đề của mình (tự nói với bà)

 

MẤT NGỦ, ONG ĐẦU, KẾ HOẠCH & … NÓI RA!

Tối hôm trước Tutti thức mấy lần. Trời trở lạnh, lúc đi ngủ, Tutti cứ tụt hết tất ra nên lạnh, sổ mũi và lúc ngủ khụt khịt khó ngủ sâu. Nên Tutti dậy lúc nào là mẹ cũng dậy lúc đấy. Lúc 2 sáng, Tutti lại dậy, và vì mệt quá, mẹ lúc ấy lôi Ipad ra cho Tutti xem Barney, hy vọng xem một ít là gật. Cuối cùng đến 3 giờ sáng Tutti vẫn thức, mắt tròn xoe còn hoan hô cười khanh khách. Mẹ kiên quyết tắt, cho một chai sữa. Xong thì Tutti cũng ngủ lại, may quá vì chắc cũng thấm mệt rồi. Còn mẹ cứ phập phù chả ngủ được. Sáng hôm sau dậy, mẹ đầu cứ ong ong. Với mẹ, thiếu ngủ một cái là biết ngay, không làm gì nên hồn và dễ cáu kinh khủng.

Sáng, mẹ kêu cả ngủ được và mệt sẽ không làm được việc gì nhưng bố chả nói gì. Mẹ lại càng kêu. Bố vẫn chả nói gì. Điệp khúc cứ thế diễn. Xong mẹ tuyên bố luôn với cả nhà là hôm nay mẹ rất dễ cáu nên không ai động vào mẹ hết. Rồi mẹ quay ra mắng Tutti là “Tutti hư nhé. Ngủ không ngoan làm mẹ thức giấc nhiều. Hôm nay mẹ dự định làm mấy việc mà đầu óc thế này thì làm được cái gì. Tutti hư, làm vỡ hết kế hoạch của mẹ rồi nhé.” Mẹ đã đặt ra kế hoạch hoàn thành một số việc mà không làm được thì bình thường mẹ dễ bực 1 thì sáng đó mẹ bực 100.

Tutti nghe chưa hiểu nên vẫn cứ cười, khua khoắng cái thìa ở trên bàn ăn.

Lúc bố và anh ra cửa để đi làm, đi học, như mọi ngày, bố vẫn thơm mẹ và Tutti và Wiki vẫn thơm em và mẹ. Lúc ấy, cái đầu mẹ vẫn cứ điên điên. Nhưng mẹ không muốn ảnh hưởng đến một ngày tốt đẹp của hai bố con nên trước khi bố mẹ thơm nhau, mẹ nói với bố “Mẹ vứt cái cáu đi, kéo cái vui lại nhé để thơm bố nhé.” May quá lúc ấy não lý trí vẫn còn làm việc được một chút. Nói ra xong thì thấy cơ mặt mềm hẳn ra, cười được, và thơm thôi!

Hôm đó, mẹ lúc đầu vẫn định làm mấy việc như đã lên kế hoạch, xong nghĩ có làm cũng không tập trung được và cho ra hồn, nên cùng hai bà cháu ra công viên, cho Tutti chơi rồi chiều về. Lúc Tutti ngủ mẹ cũng ngủ luôn.

Dậy đỡ mệt hẳn. Và ngộ ra một điều… Lúc Tutti dậy, mẹ chuyện. “Mẹ xin lỗi em nhé. Sáng mẹ mắng em oan nhỉ. Tại mẹ xử lý sai, cùng quá lại cho em xem Ipad lúc nửa đêm. Lẽ ra mẹ phải nghĩ cách khác, mang em ra hành lang như mọi lần nhỉ. Mẹ lười quá, chỉ thích đi đường tắt thôi,hoá ra thành đường quá dài. Mẹ xử lý sai làm em cũng mất ngủ mà mẹ lại mắng em. Thương em quá.” Nói ra điều đó, mẹ thấy nhẹ bẫng.

Tối, lúc ấy mẹ bình thường rồi, mẹ bảo bố nếu buổi sáng mà bố chỉ nói với mẹ được một câu thể hiện sự “hiểu” thì nó sẽ giúp mẹ điều hoà được rất nhiều. Để hy vọng lần sau bố không im như “đá”.

Bài học mẹ rút ra cho mình (khi khai vấn, cuối mỗi buổi, mẹ vẫn hay hỏi khách hàng là học được những gì sau quá trình thực hiện được hành động trong kế hoạch):

1) Tự mình reframe – đổi vai (chứ không chỉ là giúp các em đổi vai) để nhìn nhận sự việc sáng sủa hơn và thông cảm với em. NHƯNG VỚI ĐIỀU KIỆN…

2) Sức khoẻ tốt, tinh thần sảng khoái thì có reframe, hay thông cảm, hay gì gì mới được. Mẹ áy náy vì chả làm được việc gì ngày hôm đó. Nhưng nhìn lại thì nhờ có giấc ngủ mà cái đầu nó cũng nhẹ hơn, tâm lý thoải mái, reframe được, và tập trung làm việc vào buổi tối bù lại. Cái đầu nó không thông, cái thân nó không khoẻ, thì đố mà thông cảm hay thấu hiểu vân vân được.

3) Nói ra suy nghĩ “hướng đến giải quyết vấn đề” về cảm xúc, hay góc nhìn,… như câu “Mẹ vứt cái cáu đi, kéo cái vui lại để thơm bố nhé” (cái này mẹ học Minh) cũng chính là giải quyết vấn đề rồi. [Đấy là lý do tại sao ở nước phát triển khi coaching phổ biến, người ta khi cần vẫn dùng đến dịch vụ khai vấn. Tất nhiên là coaching bao trùm vô cùng nhiều khía cạnh khác nữa.] Ở đây mẹ không có coach cho chính mình nên mẹ nói ra với người mà mẹ cần phải nói ra với (theo hướng giải quyết vấn đề không hỏng cả bánh kẹo).

4) Từ việc bố không nói gì để mẹ ngộ ra hơn và sẽ để ý hơn trong cuộc sống hàng ngày, nếu người nhà rơi vào trạng thái cảm xúc không tốt (hiện giờ mẹ mới chỉ có ý thức làm cho các em) thì mình sẽ “nói ra” ghi nhận điều đó và “nói ra” là mình hiểu. Chỉ thế thôi là đã giúp điều hoà cảm xúc được rất nhiều.

Kính của con đâu rồi?

Sáng ra, như mọi ngày, Minh chuẩn bị đi học. Việc đầu tiên lúc ra khỏi giường là tìm kính đeo. Oái oăm thay, Minh tìm ở chỗ góc bàn học như mọi khi Minh để không thấy. Tìm ở đầu giường vì có lẽ tối qua ngủ quên Minh để đấy cũng không thấy. Bố đang vệ sinh cá nhân, mẹ đang rửa cho em. Minh hỏi bà.

Minh: Bà ơi, kính của con đâu ạ?

Bà: Bà không làm gì kính của con hết.

Minh: Con hỏi bà là kính của con đâu mà?

Bà: Bà không để kính của con đâu hết.

Minh: [to giọng hơn và bắt đầu cáu] Con hỏi bà là kính của con ở đâu?

Bà: Bà đã bảo là bà không làm gì kính của con.

Minh: Bà có biết kính của con ở đâu không?

Bà: Bà không cất kính của con đi đâu cả.

Minh: Con hỏi là bà có biết…

Bà: Bà không để kính của con đi đâu! [bà không nghe, cứ nói vài lần từ bếp vọng ra]

Minh: [bực lắm, mách bố] Bố ơi, bà cứ interrupt (cắt lời) con, không cho con nói hết. [khóc]

Dạo này bố cũng đỡ quát Minh và xử lý khác.

Bố: Con không thấy kính à? [công nhận vấn đề Minh đang gặp phải, chứ không phải Minh là vấn đề :D]

Minh: Vâng.

Bố: Thế bà interrupt con cái gì? [được hỏi để nói ra nỗi niềm, chứ không bị quát là “Kính của con thì con phải biết ở đâu chứ!”]

Minh: Con muốn hỏi xem bà có biết kính của con ở đâu không nhưng bà cứ nói là bà không để kính của con ở đâu gì cả. [được hiểu và lắng nghe, nên Minh giọng đỡ cáu]

Bố: À sáng nay bố thấy con để ở đầu giường, bố đặt lên trên giá sách cho con kia kìa. [trợ giúp]

Minh: Con cảm ơn bố.

Bố: Lần sau con để kính cẩn thận nhé.

Minh: Vâng ạ.

Xong Minh tiếp tục các công việc buổi sáng trước khi đi học.

Nguyên tắc của coaching bố dùng ở đây: Lắng nghe và thấu hiểu. Nói thì dễ nhưng mà làm thì khó. Bố giờ đã đỡ quát hơn nhưng lúc nước sôi lửa bỏng rồi 🙂

 

SCIECE PROJECT MINH ĐƯỢC 100/100 & QUÁ TRÌNH PHÍA SAU ĐÓ

Tối qua lúc cả nhà đang ăn cơm thì Minh sực nhớ ra là có cái gì đó muốn cho bố mẹ xem. Rồi Minh mang ra tờ giấy, một tờ spelling được 100/100 và tờ kết quả của Science Project được 100/100.

Sau khi chúc mừng, mẹ hỏi [khi hợp thời điểm mẹ hay hỏi “rút ra bài học gì từ lần này để áp dụng vào các mặt khác / lần sau”].

Mẹ: Con biết tại sao con được điểm tối đa không?

Minh: Con trung thực, con tự làm. À… với cả con tự tạo ra các con vật chứ không phải cho con vật đồ chơi vào như các bạn khác ạ.

Mẹ: Gì nữa?

Minh: Và con có nhiều data (dữ liệu).

Mẹ: Gì nữa? Mà nếu không có nó thì con sẽ không làm được gì?

Minh: Cái gì nhỉ? [nghĩ mãi không ra]

Mẹ: Cái gì mà con lúc nào cũng cần ý? Liên quan đến chuyện về muộn hoặc buổi sáng đi học gấp ý?

Minh: À time (thời gian) ạ.

Mẹ: Ừ tại vì con plan (lên kế hoạch) đúng không? Nếu lần sau con có một project khác thì con sẽ làm thế nào?

Minh: Mum, can we please just relax? (Mẹ ơi, mình thư giãn được không?)

Mẹ: [bật cười]

Minh: [tiếp luôn] To be continued. Done! (“Sẽ còn tiếp. Xong.”)

Mẹ: [lại cười, cười to, trước sự tếu táo của con trai, con trai nói thế thì mẹ nào còn hỏi làm gì)

—–

Project là về một con vật em yêu thích. Yêu cầu là nghiên cứu từ một số nguồn tham khảo, rồi viết báo cáo và làm một model (mô hình) mô tả. Tiêu chuẩn chấm rất rõ ràng với 4 thang điểm cho từng tiêu chí. Học sinh nhận được tờ hướng dẫn một tháng trước khi phải nộp.

Các mẹ Mỹ cũng thành tích ra phết!

Hôm nay mẹ đang ngồi đợi đón Minh thì có ba mẹ Mỹ, Mexico, Anh hỏi tình hình science project của con chị thế nào. Mấy mẹ có con được 85 điểm thôi trông rất rầu rĩ, và ấm ức là con mình chắc tại không viết nguồn nào vào bài báo cáo. Mẹ thì thấy Minh cũng không viết mà. Nên lúc sau mẹ ra hỏi Minh.

Mẹ: Minh ơi, con không viết nguồn dữ liệu sao cô giáo biết con tham khảo những nguồn đó?

Minh: Cô giáo hỏi con và con trả lời ạ.

Hoá ra có màn thuyết trình trước lớp nữa. Nên mẹ đoán vì Minh thích spermwhale và lúc tìm hiểu mẹ hỏi câu hỏi thách thức Minh để đào sâu nên thông tin nó thấm vào đầu, và nữa là mô hình do Minh tự nghĩ tự làm thì thuyết trình nó tuôn ra thôi. Còn các mẹ của mấy bạn cùng lớp vừa rồi thì mấy hôm trước mẹ thấy các mẹ cứ kể là mình (chứ không phải con mình!) làm mô hình thế nào, tìm được nguyên liệu gì hay lắm. Rồi hôm nay thì mẹ gốc Anh kêu là “cô chả bảo viết vào để tôi còn viết vào”.

Mẹ thật sự là cũng không để ý đến điểm chác mấy. Ít khi hỏi Minh, khi Minh nói hoặc xem báo cáo kết quả thì biết. Chỉ biết là con mình làm là phải tự làm và làm tốt nhất có thể, còn việc điểm chác là hệ quả thôi.

Nhưng câu chuyện đằng sau đấy không đơn giản như thế…. Vì nó là một quá trình…

Lên kế hoạch: Để Minh không bị thụ động mà chủ động việc của mình.

Hai tuần sau khi nhận được đề bài, mẹ chả thấy Minh đả động gì, chắc Minh tưởng làm một ngày là xong ý. Có hôm mẹ hỏi bao giờ con sẽ làm, Minh cứ nói con không biết. Đúng hôm ở trường có chuyện của bạn Tridonia (kể ở post trước) nên Minh có vẻ chả có tâm trí nào mà nghĩ về việc làm bài tập.

Hôm ấy mẹ chờ ăn tối xong, giải toả tinh thần chuyện bạn Tridonia xong, lúc Minh ngồi ở bàn học, Mẹ nói chuyện:

Mẹ: Con nghĩ con cần khoảng bao nhiêu thời gian cho project này?

Minh: 1 tuần ạ?

Mẹ: Thế bao giờ con phải nộp?

Minh: 31/10 ạ.

Mẹ: Thế bao giờ con nghĩ là con nên bắt đầu?

Minh: Thứ năm ạ.

Mẹ: OK thế thứ năm con làm nhé.

Lên mục tiêu và chiến lược: Để biết mình có đích đến và sẽ cần làm gì để đến đích.

Thứ Năm, lúc Minh bắt đầu mang tờ đề bài ra.

Mẹ: Trong những thang điểm này, con muốn đạt được điểm nào?

Minh: 4 ạ (có 4 bậc và 4 là cao nhất).

Mẹ: Để được 4 thì con phải làm được điều gì?

Minh: [đọc thang chiếu] Phải nghiên cứu ở ít nhất 3 nguồn khác nhau,…

Mẹ: Con sẽ tìm hiểu ở nguồn nào?

Vậy là xác định được mục tiêu và đường đi.

Giúp coachee nhí nhớ kế hoạch

Tuần Minh phải làm project như trong kế hoạch, có ngày thứ 4 mẹ vào New York có việc cả ngày. Buổi tối hôm thứ ba, mẹ giao hẹn, để Minh nếu mẹ không ở nhà và nhớ nhiệm vụ của mình.

Mẹ: Thế ngày mai mẹ sẽ vào New York cả ngày. Con đi học về sẽ làm gì?

Minh: Con sẽ làm bài tập rồi làm project.

Tối thứ 4 về đến nhà, mẹ thấy Minh đã viết được bản phác thảo của bản báo cáo. Mẹ vui lắm vì Minh tự giác.

Thách thức và động viên/trợ giúp khi thực sự cần thiết trong quá trình [chứ không bỏ rơi coachee!]

Minh chọn spermwhale, một loại cá to khổng lồ, con cá mới sinh cũng đã dài 4 mét.  Lúc Minh viết trả lời câu hỏi thì mẹ chỉ “thách thức” xem Minh đã cố gắng hết mình chưa: “Chỉ thế thôi á? Còn gì nữa không?”

Đến đoạn làm model. Có 3 lựa chọn: bằng hộp giầy, bằng powerpoint hoặc bằng gì mẹ quên rồi. Minh chọn làm model bằng hộp giầy.

Mẹ chỉ nói “Con làm thế nào tuỳ con vì đây là project của con. Có gì con thấy khó cần mẹ giúp thì mẹ giúp.” (Nói rõ quyền sở hữu và cho Minh biết là mẹ sẽ hỗ trợ khi thực sự cần). Một lúc sau Minh hí hoáy vẽ cá bảo mẹ cắt giúp vì bìa rất cứng, cắt không khéo là vào tay. Lúc sau Minh nhờ mẹ khâu rồi đính vào một cạnh hộp giầy.

Và mẹ thách thức thêm “Con làm thế khá là sáng tạo. Mẹ nghĩ là con có thể sáng tạo thêm nên con làm thế nào mà mọi người khi nhìn vào thấy rất ấn tượng không ngờ con lại nghĩ được thế nhé.”

Cứ xong một giai đoạn, mẹ lại bảo “Con có thể làm thêm gì nữa để nó rất sáng tạo không?” [một trong những giá trị mẹ muốn tạo cho Minh là tính sáng tạo và “original” nên vào đúng thời điểm mẹ luôn nhấn mạnh vào việc đó]

Cuối cùng model của Minh có cá, mực, rắn biển bằng giấy, mây bằng xốp, và thuyền Minh gấp.

Chúc mừng khi làm xong:

Mẹ: Chúc mừng con đã làm xong! Thế con thấy làm xong đúng thời gian con thấy thế nào?

Minh: Tốt ạ.

Mẹ: Con có vui không?

Minh: Có ạ. [cười]

MINH ĐƯỢC CHỌN VÀO LỚP BỒI DƯỠNG TOÁN Ở TRƯỜNG

Tuần trước đi học về Minh đưa cho bố mẹ xem một tờ thông báo của Hiệu trưởng. Đọc thì biết là Minh được chọn và lớp bồi dưỡng Toán sau 1 tháng vào năm học mới (thư bảo “due to his outstanding performance”).

Tối qua lúc ăn tối, cả nhà đả qua chuyện Toán rồi bố trêu:

Bố: Cà chua chia cho brocolli (súp lơ xanh) bằng bao nhiêu?

Minh: Bằng bố! [cười]

Mẹ vẫn quan điểm là chơi và phát triển toàn diện là quan trọng nhưng điều đó không có nghĩa là lơ là việc học cho tử tế vì nó rèn cho mình nhiều đức tính lắm như cố gắng, hướng tới kết quả, bền bỉ, kỷ luật… rất cần cho tương lai sau này. Không cố quá sức nhưng phải cố hết sức. Thích cái gì thì phải đầu tư thời gian và trí lực. Và Toán thì là một kỹ năng vô cùng cơ bản nên phải học cho tốt. Có điều là “thế nào”?

[Có những lúc Minh “hứng” lên mang giấy ra làm mấy phép Toán hoặc bố mẹ đố làm tính trong các trường hợp hàng ngày. Nhưng phải rèn luyện theo lịch đàng hoàng chứ không chỉ hứng lên được vì ngàn năm Minh mới hứng một hai lần :P]

Lên kế hoạch và mục tiêu:

Hồi hè, mẹ coach Minh từ đầu kỳ nghỉ tự đưa ra kế hoạch hè (trong hai video về Summer Transformer). Trong một số mục tiêu đề ra có chuyện làm Toán, mỗi ngày làm 5 trang (Minh tự chọn sách trên giá – có mấy quyển mẹ mua ở Sing, rồi tính bằng cách chia số trang sách cho số ngày nghỉ hè).

Thực thi & Liên tục xem xét quá trình thực thi:

Lên kế hoạch là một chuyện nhưng đến lúc làm thì cũng không đơn giản. Nhiều hôm Minh mải chơi, không làm trang nào. Đến một hôm, mẹ phải nói chuyện nghiêm túc.

Mẹ: Mấy hôm nay con chưa làm Toán. Làm thế nào để con làm đây? Con sẽ làm Toán vào lúc nào?

Minh: Con sẽ làm vào buổi chiều, từ 4 – 5 giờ.

Được hai ba hôm đâu lại vào đấy. Vì cứ tầm đấy là các bạn trong khu rủ đi chơi và Minh đi một mạch luôn. Hôm khác mẹ lại phải nói chuyện.

Mẹ: Con thích chơi nhiều đúng không? [Câu hỏi đưa ra mục tiêu – Minh: Đúng điều mình thích nhất! Làm Toán sao thích bằng đi chơi!]

Minh: Vâng ạ.

Mẹ: Thế con nghĩ làm Toán lúc nào là hợp lý nhất để con được chơi nhiều? Mẹ thì thấy nếu con làm luôn từ sáng thì chiều con chơi cả chiều thoải mái luôn, mà các bạn cũng hay chơi buổi chiều đúng không? [Câu hỏi đưa ra kế hoạch hành động, nhất là về thời gian thực thi.]

Minh: Vâng ạ.

Mẹ: Thế mấy giờ con sẽ làm? [Hỏi về thời gian cụ thể.]

Minh: Sau khi ăn sáng ạ. Con ăn sáng xong con nghỉ một lát rồi con làm.

Mẹ: Con có nghĩ là có giờ cụ thể không?

Minh: Con thấy thế được mà.

Mẹ biết là không có giờ thì Minh “nghỉ một lát” đến bao giờ không biết. Nhưng thôi, việc của Minh mà Minh thấy được thì làm, mà biết đâu trở trời Minh làm được đúng thế thì sao. Nếu chưa được thì sẽ xem xét và củng cố, cũng như việc mẹ khai vấn khách hàng. Chứ lúc này hỏi thêm là Minh sẽ khó chịu.

Y như rằng…

Mẹ: Mẹ thấy mấy hôm vừa rồi con nghỉ lâu quá và còn không làm. Thế làm thế nào thì con chắc chắn sẽ làm Toán?

Minh: Con sẽ làm lúc 10 giờ sáng.

Thực thi được mấy hôm thi thoảng mẹ vẫn phải nhắc, nhưng không bị khó khăn vì là kế hoạch của Minh chứ không phải của mẹ. Và hôm nào không làm thì hôm sau làm bù, thế thôi.

Hôm cuối cùng thì lại để mãi đến chiều nên mẹ lại phải review kế hoạch và nhắc về lời hứa mua bài Pokemon cho Minh nếu Minh thực hiện kế hoạch hè của mình tốt.

Xem xét lần cuối và chúc mừng & “ăn mừng”:

Đến cuối hè, mẹ và Minh cùng review xem đã thực hiện hết chưa. Mẹ đọc từng mục tiêu một, thì Minh đạt được hết trừ một điều “dạy em đọc sách”. Minh bảo “Con làm điều còn tốt hơn, là con dạy em nhiều thứ”. Mặc dù Minh dạy em đọc sách được có 1 – 2 lần xong nghe thế mẹ cũng gật vì đúng là Minh dạy em nhiều thứ khác thật. Sách Toán cũng làm xong. Thế là Minh được mua bài Pokemon đúng như lời bố mẹ hứa.

Lúc đưa mẹ thư mời vào lớp bồi dưỡng, Minh nói “Con không thích vì con sẽ phải làm thêm bài tập.”

Mẹ: Tuỳ con quyết định thôi. Nhưng trường chọn con là trường thấy con học Toán tốt mới chọn đấy, có phải ai cũng được chọn đâu. Mà ngày xưa bố được giải Nhì Tin Toàn quốc là bố phải luyện nhiều mới được đấy. Thế con nghĩ thêm đi rồi con quyết định xong cho mẹ biết nhé.

Một lúc sau.

Minh: Con sẽ tham gia lớp này mẹ ạ.

Một tuần lại đây, mẹ có bảo Minh làm Toán ở một quyển sách mang từ Singapore qua. Mẹ để Minh chọn và hỏi Minh muốn làm bao nhiêu trang một ngày.

Hôm nay đi học về, Minh kêu “Con không muốn làm đâu.”

Mẹ: Con mệt à?

Minh: Không ạ?

Mẹ: Thế thì con nghĩ khi nào con làm?

Minh: Hai lần một tuần, chứ không phải ngày nào cũng làm?

Mẹ: OK, thứ hai và sáu con làm Toán ở trường rồi nhỉ. Cũng hợp lý đấy? Thế hai ngày là ngày nào?

Minh: Thứ 4 và 5 ạ. [Xong chợt nhớ hôm nay là thứ 5 thì phải.] À không thứ 3 và 4 ạ.

Mẹ: OK con.

Thì cứ thứ 4 và 5 làm thôi. Không làm mẹ nhắc, mà mẹ có kiểu nhắc mới rồi “Mẹ ĐỐ con biết hôm nay con sẽ phải làm gì?” 😀

Tutti has a little chair

Brother Minh gives me a little chair.

 

Now Mama’s bookshelves are no longer that tall

Charlotte’s Web, Life of Pi, Secret Garden, The Wizard of Oz, Alice’s Adventures in Wonderland

I pick them up, one by one

I leave the pages, I peek inside

There are pigs, spider, children and sky

 

Now Mama’s kitchen island is no longer that high

Red tomatoes, ripe mangoes, brown avocados, and leaves I don’t know their names

I touch them all, one by one

I smell each fruit, I hug them tight

They are fresh, lush, yummy and nice

 

Now Brother’s cabinets are no longer that towering

Lego, rabbit, paper and pens

I take them off, one by one

I build a house, I hug rabbit, I draw ducklings

Shapes, touches, colors, and more

 

Now Papa’s storage is no longer that huge

Shoes, rackets, bags and balls

I get them out, one by one

I try on shoes, I put on bags, I swing rackets, I throw balls

Loosy, loosy, biggy, biggy, that’s  all

 

One day, one day, one day…

The world will no longer be that too big for me to see.

 

I have a little chair.

I now can reach the books on the shelf, all by myself. The book I read, my way.
I now can reach for the food on the table, all by myself. The food I eat, my way.
I now can reach for the toys in the cabinets, all by myself. The toy I play, my way.

And one day, one day, one day…
I will be on my own feet. And…
I will reach for the stars. The dream I dream, my way.

P. S. Today I turn 2, and today is also my first day at school. I want to go to school again tomorrow as it’s fun (even without a chair to stand on)